Câu chuyện xảy ra vào một buổi tối tại một con ngõ rất nhỏ bên trong một con phố cũng rất nhỏ. Người chồng về nhà muộn...
- Sao anh về muộn thế?
- Mấy giờ rồi mà cô bảo muộn?
- Anh không có đồng hồ à?
- Cô tưởng cái đồng hồ giẻ rách của tôi không bao giờ chết à ?
- Thế sao anh không hỏi người ta?
- Người ta là ai? Cô định ám chỉ người nào?
- Anh tưởng là tôi không biết gì ư? Thế anh lê la ở những xó xỉnh nào mà đến bây giờ mới vác mặt về nhà?
- Cô học ở đâu những cách ăn nói với chồng như vậy?
- Thế anh bảo tôi phải ăn nói với anh như thế nào?
- Cô không thể tìm được lời lẽ có văn hóa hơn một chút so với trình độ của cô hay sao?
- Thế anh tưởng rằng anh có văn hóa lắm ư? Anh đã nốc bao nhiêu bia và rượu rồi?
- Liên quan gì đến cô?
- Tại sao anh cứ trả lời câu hỏi của tôi bằng câu hỏi của anh?
- Tại sao lại không được?
- Tôi hỏi lại: Anh đã nốc bao nhiêu bia và rượu rồi?
- Tiền cô giữ hết rồi, lấy đâu mà bia với rượu?
- Thế thì lương mới lĩnh đâu hết rồi?
- Cô tưởng rằng lương tôi nhiều lắm à?
- Anh đưa hết tháng lương cho con XYZ nào vậy?
- Cô cho rằng ngoài cô ra, mọi người phụ nữ khác đều là con XYZ cả hay sao?
- Không thì tại sao lại đưa hết tiền cho nó? Hả? Hả?
- Tại sao cô lại tru tréo, gào lên như con điên thế?
- Không tru tréo lên để anh muốn làm gì thì làm à?
- Bơn bớt cái mồm đi có được không?
- Tôi không bớt thì anh định làm gì tôi?
- Cô không thách thức tôi đấy chứ?
- Anh có dám không?
- Đến nước này thì tại sao tôi lại không dám?
”BỐP” - Mở màn cho một trận chiến khác.