Ngày mai anh đi...
Vâng !
Em không muốn nói gì sao?
.....Nó im lặng, ngả đầu vào lưng anh. Nói gì nhỉ? Nó nhếch mép, nói thầm trong miệng. Nó đã quá quen với sự vắng mặt của anh. Bây giờ anh có không ở gần bên nó cũng chẳng sao.
Em thích Hương chứ?
.....
Sao em không nói?
Cô ấy hả? Cũng được.
Hợp với anh chứ?
Cũng chưa biết. Em mới gặp. Anh?
Hả? Anh hả....
Anh không trả lời. Tựa cằm lên đầu gối. Một chút suy tư, hình như hơi thất vọng.....
Tại sao anh chọn cô ấy?
Vì... cô ấy chấp nhận tất cả thói hư tật xấu của anh..
Còn em thì không?
....Không phải thế.
Đêm. Hương dạ lan khẽ rùng mình vì giọt sương trong vắt. Khu vườn tĩnh lặng đến độ nghe được tiếng con dế trên đám lá khô. Trăng giữa hè chảy tràn trên lớp lá biêng biếc thành như dải lụa tơ mịn.
Nó phủi quần đứng dậy. Giả bộ đưa tay che miệng, vươn vai buồn ngủ.
Thôi, em mệt rồi. Anh cũng đi ngủ sớm đi. Mai còn lên đường.....
Anh xoay lại, níu tay nó.
Em không buồn sao?
Buồn? Nó nhếch mép. Vẫn cái điệu nhếch mép cố hữu, nó không bỏ được.
Miễn là hợp với anh. Anh thấy vui. Thế là đủ.
Nó để mặc anh ngồi đó. Anh cứ nhìn theo đến khi bóng nó mất hút.
Nó leo lên giường. Đêm nay trăng sáng quá, rọi xuyên vào phòng nó ngủ, vờn vẽ lọ hoa cúc trắng cùng cái ảnh anh và nó chụp chung trong công viên. Nó nhoài người, úp cái ảnh xuống. Một cái gì nhói qua lồng ngực.
Gối êm quá. Chưa bao giờ nó thấy cái gối gấu Teddy mềm như thế này. Nó dúi mũi xuống, nựng nịu con gấu "Tối nay chị sẽ ngủ thật ngon bé ạ. Mấy đêm rồi chị mất ngủ". Nhưng nó trằn trọc, mắt cứ mở thao láo. Có lẽ do trăng sáng quá. Nó cứ nằm thế, cửa sổ mở toang, sương đêm lành lạnh....Mãi mà không ngủ được.
Nó choàng dậy. Giật mình. Với lấy cái áo khoác lanh trắng mỏng. Bước chân xuống thềm nhè nhẹ. Anh vẫn ngồi đấy, quay về hướng cửa sổ phòng nó. Bất động.
Đi ngủ đi anh...Đừng ngồi đây nữa. Sương xuống...Hại người lắm. ...
Đôi mắt đờ dại, ủ dột ngước nhìn nó...như hóa đá vì thấm cái lạnh của đêm.
Em ngủ được không?
Dạ. Có!
Có. Ngủ được sao? Em ác lắm!
Bất giác nó rùng mình. Lạnh thế. Một giọt sương đêm vừa rơi xuống cánh tay áo khoác mỏng. Thình lình, anh đứng dậy, nhanh như một con sóc.
Không! Anh không thể mất em....Anh....anh không quên em được!
Chưa kịp định thần nó đã bị anh ghì cứng trong vòng tay của mình. Anh cao lớn, còn nó thật nhỏ bé. Anh hấp tấp, hôn như mưa gió lên mặt nó. Nó co rúm người, đẩy anh ra.
Đừng anh! Chúng mình là bạn thôi....
Là bạn. Bạn thôi sao?
Vâng.
Nó đứng lặng im. Lạnh lùng. Môi mím chặt đến gần bật máu. Anh đã xúc phạm lòng tự trọng của nó....Anh đã có người con gái khác. Chả lẽ anh lại muốn biến họ thành kẻ thứ hai như nó... Nó không chấp nhận.....
Anh cười. Cười...đủ để nó nhận ra có một giọt nước mắt lặng lẽ rơi...